Trên Guardian, Branson vừa chia sẻ về những giá trị gia đình mà ông coi trọng:
Tôi lớn lên tại Shamley Green, một thị trấn rất nhỏ tại Surrey, phía đông nam nước Anh. Mẹ tôi – Eve đang là tiếp viên hàng không trước khi gặp cha. Còn cha tôi – Ted ước mơ trở thành một nhà khảo cổ nhưng rồi lại làm trong ngành luật theo truyền thống gia đình.
Cha mẹ tôi gặp nhau trong một buổi khiêu vũ và kết hôn vào tháng 10/1949. Tôi đã có những năm tháng tuổi thơ rất êm đềm. Mẹ cho chúng tôi tự do ra ngoài và khám phá thế giới. Chỉ có điều chúng tôi không được xem TV. Tôi còn nhớ, mẹ lúc nào cũng làm việc. Bà làm hộp giấy ăn bằng gỗ, thùng rác bằng giấy loại, bán cho các cửa hàng để phụ giúp gia đình, thêm vào khoản thu nhập của cha tôi.
Bà luôn khuyến khích chúng tôi tự lập và rất kiên trì làm điều đó. Nếu ngày nay mà làm như vậy, có lẽ bà đã bị bắt rồi. Có lần, khi tôi 4-5 tuổi, trên đường từ nhà bà ngoại về, bà đã bắt tôi xuống xe để tự về. Dĩ nhiên tôi lạc đường, nhưng cuối cùng cũng thành công.
Richard Branson và gia đình tại đảo riêng – Necker. Ảnh: Virgin |
Ông ngoại tôi – Rupert là một thợ điêu khắc giỏi. Ông còn có cả một trang trại táo và vườn nuôi ong. Bà ngoại tôi thì sống thọ tới 99 tuổi.
Ông nội tôi là thẩm phán. Ông sống tại Suffolk và qua đời khi tôi còn rất nhỏ. Tôi cũng nhớ rằng bà nội rất hiền và khá bảo thủ.
Năm 7 tuổi, tôi được gửi tới học nội trú tại trường Scaitcliffe tại Windsor Great Park. Những ngày đầu tiên sống xa nhà, tôi khá ốm yếu và rất chật vật mới thích nghi được với cuộc sống mới. Cha tôi cũng từng đi học xa nhà ở tuổi đó. Giờ tôi mới thấy sống xa nhà ở tuổi đó thật quá sớm. Tôi còn bị mắc chứng khó đọc nữa. Nhưng ngày đó, chẳng ai biết gì về bệnh này cả.
Năm 15 tuổi, tôi nảy ra ý tưởng thành lập một tờ báo sinh viên trong trường. Cha tôi đã bị ép buộc theo con đường sự nghiệp mà ông không muốn, nên ông không phản đối khi tôi bỏ học năm 16 tuổi. Dù vậy, tôi biết cha mẹ rất lo lắng về tương lai của tôi. Tôi lăn xả vào thực hiện các ý tưởng của mình và dần dần vượt qua chứng khó đọc.
Tôi kết hôn năm 20 tuổi, nhưng cuộc hôn nhân không kéo dài. Có lẽ do chúng tôi còn quá trẻ. Tôi và vợ cũ hiện vẫn là bạn bè và tôi có mối quan hệ khá tốt với các con cô ấy. Rồi đến người vợ thứ hai của tôi – Joan, cô ấy cho rằng chúng tôi cần phải có con. Tôi cho rằng đây là điều hầu hết phụ nữ muốn làm cho chồng mình. Đứa con đầu lòng của chúng tôi bị sinh non và ra đi sau 4 ngày. Đó là khoảng thời gian rất buồn. Nhưng đứa con sau đã giúp chúng tôi nguôi ngoai phần nào. Tôi đã có mặt khi con gái Holly chào đời. Đó là một trải nghiệm rất khó quên. Tiếc là tôi lại bỏ lỡ ngày sinh của Sam.
Cha mẹ dạy tôi không được chỉ trích người khác mà phải luôn tìm ưu điểm lớn nhất của họ. Họ dạy tôi biết lắng nghe và sống hết mình. Hy vọng tôi và Joan có thể giúp các con hiểu được những giá trị này.
Cha tôi qua đời năm ngoái ở tuổi 93 tuổi. Còn mẹ tôi vẫn rất khỏe mạnh. Vào ngày sinh nhật thứ 90, bà tổ chức một trận đấu polo từ thiện tại Morocco, quyên góp được 300.000 bảng cho quỹ từ thiện của bà.
Gia đình là cả thế giới với tôi, lớn hơn kinh doanh rất nhiều. Tôi may mắn có một gia đình thân thiết, các anh chị em họ, cháu trai, cháu gái đều rất hòa thuận. Trở thành ông ngoại là điều tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Cả Holly và vợ Sam đều sinh con trong năm nay. Tôi đang rất háo hức được nuôi dạy chúng và trông thấy gia đình mình ngày càng đầm ấm.
Thanh Tuyền (theo Guardian)